Xin chào các bạn,
Tuần vừa qua của bạn thế nào? Mình vừa hoàn thành thử thách 30 ngày blog và chợt nhận ra mình là người hiếm hoi vẫn tiếp tục viết.
Mình đang đọc cuốn How to take Smart Notes, thì hiện tại mình thấy mình đang ở level của người có quá nhiều thứ để viết, nhưng lại ít thời gian để viết cho “tới”.
Mình vẫn đang hì hục tạo thói quen để cân bằng giữa việc viết và công việc , cùng với đó là việc đăng thêm các bài lên hai nền tảng Linkedin và Spiderum.
Hôm nay mình khá nản vì topic mình đang viết tiếp theo mình chưa ưng lắm, cơ thể lại không được khoẻ. Mình định skip newsletter cho ngày hôm nay, nhưng lại nghĩ sao mình không cố thử một tí, vì mình có nhiều chủ đề và có những notes nhỏ sẵn rồi.
Bài viết này sẽ thuộc một chủ đề rất nhảm nhí, không thuộc về sự nghiệp hay bí kíp gì. Nó chỉ đơn thuần là một quan sát của mình trong một podcast mình hay nghe. Chia sẻ với cả nhà nhé.
Đồ uống nói gì về bạn?
Nếu các bạn hay nghe chương trình Have a Sip, thì ở chương trình này có 2 câu hỏi đặc trưng. Một là đồ uống này nói gì về bạn, hai là nếu lên hoang đảo không biết ngày trở về thì bạn mang theo sách gì?
Mình cũng thấy có rất nhiều bạn bắt chước phong cách này, và sử dụng hai câu hỏi này (hoặc tương tự) để liên kết với khách mời của mình trong các dịp giao lưu hay làm podcast).
Mình lúc đầu không để ý lắm, nhưng khi Thuỳ Minh cố gắng ép các khách mời phải trả lời bằng được câu đồ uống, mình đã thấy có cái gì đó gờn gợn. Ví dụ như mình, mình chẳng có đồ uống gì cố định cả, thậm chí có thể uống nước lọc, thì điều đó nói lên gì về mình. Thậm chí mình có thể uống trà sữa hoặc nâu đá, tuỳ menu và tâm trạng tại thời điểm đó. Đối với mình, những thông tin này rất vô nghĩa, chả nói lên được gì về mình cả.
Ấy thế mà các khách mời họ đều tìm cách trả lời. Người thì bảo tôi là người bận rộn, nên uống cafe rất quan trọng. Người thì uống trà vì nó tĩnh tâm,... Cơ bản tôi cũng thường bỏ ngoài tai phần này, cho đến khi có tập của ca sĩ Mỹ Linh.
Cô Mỹ Linh đúng là tính thẳng đuột, giống tôi, và hỏi vô tri ngược lại Thuỳ Minh. "Ơ thế cứ phải có ý nghĩa mới được à? Không có ý nghĩa gì thì có được không?". Phải nói nghe đến đoạn này tôi vỗ đùi đen đét.
Mới đây tôi nghe thêm nữa về tập podcast phỏng vấn tiến sĩ Nguyễn Phương Mai, thì chị Mai cũng nói chị Minh là thôi đừng hỏi về sách trên hoang đảo nữa. Lên hoang đảo ai đọc sách, và nếu có thì chắc lại mang cẩm nang sống sót mà thôi.
Những việc này khiến tôi ngẫm nghĩ vì sao Thuỳ Minh lại cứ phải hỏi đi hỏi lại mấy câu này. Dưới đây là một số giả thiết:
Thuỳ Minh chỉ muốn bắt chuyện kết nối và dùng tạm format này để làm
Thuỳ Minh muốn tạo dấu ấn cho chương trình.
Thuỳ Minh thực sự tin đây là những câu hỏi hay, có thể khai thác được gì đó từ khách mời
Và tôi chợt nhận ra, đây là một dạng head-fake question. Qua cách người ta trả lời câu hỏi vô tri này, mình có thể học được một vài điểm từ người ta.
Nỗi sợ bị nhàm chán
Tôi nhận ra là mỗi người được hỏi khi động vào một câu hỏi như vậy, họ sẽ thường buộc phải trả lời. Giống như câu "Em nghĩ sao về tương lai 05 năm tới ở công ty này", phần lớn mọi người sẽ không dám nói thật là "Còn quá sớm anh ơi, em chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ làm ở đây tận 5 năm".
Và người hỏi họ cũng biết thừa việc này. Họ muốn xem dưới áp lực của sự bị hỏi, người được hỏi sẽ nói gì và điều này sẽ giúp tiết lộ một chút họ là ai.
Người bị hỏi có thể có hai lựa chọn:
- Họ thành thực với những gì mình nghĩ
- Họ tự gán một ý nghĩa, một câu trả lời an toàn nào đó cho câu hỏi trên
Cá nhân mình thấy việc sử dụng công thức cho hai câu hỏi này khá nhàm chán. Mình hy vọng các bạn hãy có thể vô tri như chị Mỹ Linh, nghĩ gì nói nấy để giúp những người hỏi bớt hỏi những câu như vậy hơn.
Câu trả lời của mình (nếu mình đủ dũng cảm 🤣) sẽ là đồ uống của mình chẳng nói được gì về mình cả. Còn các bạn, đồ uống của các bạn nói gì về các bạn? Các bạn có quan điểm gì về câu hỏi này không?
Trơi ơi đọc cái tựa đề thôi là phải dô coi liền mà bài của anh đưa em qua nhiều cung bậc cảm xúc quá *vỗ đùi đen đéc*.
Nỗi sợ bị nhàm chán is so real nhưng nếu hỏi em thì em luôn trả lời cà phê sữa đá (đá nhuyễn càng tốt) Việt Nam nha <3
Chuẩn anh ơi, e cũng nghe đoạn cô Phương Mai nói phải mang sách lên đảo à cũng đồng ý quá :))) có 1 câu hỏi cũng na ná mà hồi xưa viết lưu bút cấp 2 hay được đặt hỏi: "Bài hát yêu thích của bạn là gì?" thật ra câu hỏi nó không vấn đề gì, câu trả lời của em thời điểm đó là một bài hát về World Cup 2010, nhưng mà cũng nhanh thôi mấy tháng sau đó e ko còn thích bài hát đó nữa. Đấy chỉ là cảm xúc nhất thời và lúc đó mình cũng chưa nghe nhạc nhiều nên cảm thụ âm nhạc cũng không đa dạng để lựa chọn lắm. Còn bây giờ khi nhận thức được kiểu câu hỏi có tựa vibe như vậy, e trả lời rất vô tri hoặc kèm theo cụm "thời điểm này thì là...", ai muốn nghĩ gì nghĩ =))). Như đồ uống yêu thích của e là cà phê sữa, để đỡ buồn ngủ thôi chứ không gì =)))