e thích bài này của a Quang quá =))) em thì không phải bị layoff nhưng mà e vừa nộp đơn nghỉ việc mà lý do quyết định nghỉ việc ngoài việc e có định hướng khác trong thời gian tới, mà nó đã tới ngưỡng cảm giác "1 ngày đi làm = 1 năm ở hạ giới" 🥲
mấy lời khuyên còn lại của anh e ko có ý kiến j tại nó đúng quá
Mình thấy đồng cảm sâu sắc cùng bài viết luôn haha, cũng bị layoff 2 lần cách nhau 6 tháng :D, cty 1 lý do y chang chủ tút là do email lên CEO :D (KPI đạt hết rồi nên ko còn lý do gì cả), cty 2 - 6 tháng sau đó thì KPI cũng đạt but sếp mới có ekip mới nên thì là do là :D.
Cũng nghi ngờ nhân sinh lắm chớ, mà thôi tiếp tục tự học & tiến lên
Bài viết này chị thấy hiện thực, cũng có đoạn buồn, nhưng vẫn luôn có lối ra bằng những gợi ý mà em đưa ra ấy. Chị thấy chạm với đoạn tả về việc ăn happy birthday lunch, vì ở vp cũ chị cũng từng có cảm giác đơn độc, muốn khóc to 1 miếng mà cũng chỉ có 1 mình chả giãi bày được với ai. Chị cũng thấy tâm đắc đoạn em viết về mindset là dù họ có đưa ra những lý do (có thể chỉ mang tính biện hộ, hay thao túng) thì mình vẫn luôn cần tin tưởng bản thân. Trải nghiệm layoff lúc đó với chị rất painful, vì chị đã luôn hãnh diện mình là người có năng lực. Sau nhiều năm thì chị cũng đã nhận đc 1 lời xin lỗi mang tính cá nhân, nên cũng nguôi ngoai hơn. Cũng sau đợt đó chị mới thực sự ngồi lại và theo đuổi (hidden) passion của mình. Đọc checklist em làm đc cũng thật đáng nể đó ^^ so good luck cho chặng đường sắp tới nhé bro!!!
Uh đúng nhở, chị ban đầu cũng khổ tâm xong về sau cũng thông suốt chuyện là ko phải do thiếu năng lực mà đôi khi bên cty họ làm cái lợi nhất cho họ thôi. Rồi còn chính trị ở chỗ làm nữa, ko có phe cánh thì bất lợi thật.
Anh Quang là người viết hay, vì bản thân anh đã có nhiều trải nghiệm và bài học quý giá, sau đó lại đủ tinh thần cộng đồng để viết lại ạ. Em rất trân trọng bài này cũng như toàn bộ blog của anh! ^^
Em định cố nốt cái bằng Ielts 8. Rồi mò mò đi dạy anh ạ, ngành em học bđs mà chưa thấy cửa nào. Năm sau thực tập không biết sao nữa. Nếu mà theo tiếng anh chắc 1 năm đầu em đi học hỏi kinh nghiệm là chính, rồi tự ra dạy riêng ( Dù em không nghĩ phong cách dạy của em “ Mượt “ ) 😅
Cảm ơn anh, bài này hay quá anh ơi. Về cơ bản một người luôn work hard như em sẽ luôn muốn "trách nhiệm" trong công việc, tuy vậy vì "trách nhiệm" nên rất dễ có tính cách ôm đồm các việc nên tránh. Em vẫn đang cố gắng thay đổi và cải thiện. Em cảm ơn ạ
Bài này hay mà buồn quá bạn. Trong tất cả các case thì chỉ cần mình nâng cao năng lực, học tập suốt đời thì mình sẽ không sợ gì cả. Chúc bạn Quang có thêm nhiều may mắn trong công việc nha.
Anh Quang ơi, cảm ơn anh đã lên bài này. Ý kiến của em khác đúng khúc "đừng nói với ai" :D
Điều đầu tiên khi bạn mất việc, nghe có vẻ ba trấm nhưng hãy báo cho càng nhiều người biết càng tốt. Bởi:
+ Đây là cách mình đối mặt với vấn đề. The only way to go is through.
+ Chọn mặt gửi vàng: hỗ trợ chuyên môn, tài chính gia đình, ứng tuyển công việc, v.v -> sử dụng các nguồn lực cần thiết.
Em nghĩ cũng tương tự với mục cuối là find your support system. Em cá nếu em cũng trong network mà biết người tài như anh bị lay-off, em sẽ mời anh về luôn hé hé. Dù rằng em một phần nào đó đồng ý với việc không nên nói với bố mẹ, nếu mình biết tính họ. Nhưng em cũng biết, nhỡ đâu bố mẹ, gia đình cũng là nguồn lực nếu họ có thể thông cảm và hỗ trợ đúng những gì mình cần. Bố mẹ em cũng 50/50 lắm.
Chị cũng từng layoff em ơi. Lúc đó chị cũng ko nói với người nhà đâu mà tự mình giải quyết và tìm lối ra thôi. Đến tận bây giờ qua mấy năm mà người nhà chị cũng không biết (hoặc biết mà giả vờ như ko ":>), và chị cũng ổn ổn hơn rồi so với hồi đó. Bởi chị biết mình mà nói thì mình buồn và lo một thì bố mẹ còn buồn lo gấp mấy lần í. Còn với những người khác chỉ có rất thân thiết chị mới share, còn ko cũng chỉ nói đang tìm job mới để có thêm các nguồn lực và tăng cơ hội cho mình ấy.
e thích bài này của a Quang quá =))) em thì không phải bị layoff nhưng mà e vừa nộp đơn nghỉ việc mà lý do quyết định nghỉ việc ngoài việc e có định hướng khác trong thời gian tới, mà nó đã tới ngưỡng cảm giác "1 ngày đi làm = 1 năm ở hạ giới" 🥲
mấy lời khuyên còn lại của anh e ko có ý kiến j tại nó đúng quá
uh anh còn chưa mention đến việc mình chủ động nghỉ =)))
Cám ơn em đã ủng hộ anh bằng comment nhé
Chúc em mọi việc suôn sẻ nha 🫂
Mình thấy đồng cảm sâu sắc cùng bài viết luôn haha, cũng bị layoff 2 lần cách nhau 6 tháng :D, cty 1 lý do y chang chủ tút là do email lên CEO :D (KPI đạt hết rồi nên ko còn lý do gì cả), cty 2 - 6 tháng sau đó thì KPI cũng đạt but sếp mới có ekip mới nên thì là do là :D.
Cũng nghi ngờ nhân sinh lắm chớ, mà thôi tiếp tục tự học & tiến lên
đã đến lúc chấm dứt những kỳ thị về người bị layoff trong thời điểm này.
Chúc bạn sẽ tiến lên và có những thành công trong hành trình mới nhé
Bài viết này chị thấy hiện thực, cũng có đoạn buồn, nhưng vẫn luôn có lối ra bằng những gợi ý mà em đưa ra ấy. Chị thấy chạm với đoạn tả về việc ăn happy birthday lunch, vì ở vp cũ chị cũng từng có cảm giác đơn độc, muốn khóc to 1 miếng mà cũng chỉ có 1 mình chả giãi bày được với ai. Chị cũng thấy tâm đắc đoạn em viết về mindset là dù họ có đưa ra những lý do (có thể chỉ mang tính biện hộ, hay thao túng) thì mình vẫn luôn cần tin tưởng bản thân. Trải nghiệm layoff lúc đó với chị rất painful, vì chị đã luôn hãnh diện mình là người có năng lực. Sau nhiều năm thì chị cũng đã nhận đc 1 lời xin lỗi mang tính cá nhân, nên cũng nguôi ngoai hơn. Cũng sau đợt đó chị mới thực sự ngồi lại và theo đuổi (hidden) passion của mình. Đọc checklist em làm đc cũng thật đáng nể đó ^^ so good luck cho chặng đường sắp tới nhé bro!!!
buồn chứ chị.
Layoff cứ tưởng chỉ dành cho người không có năng lực, nhưng thực tế không phải như vậy.
Nó có thể xảy ra với bất cứ ai.
Với thời buổi bây h thì càng dễ hơn. Nhất là những người không có phe cánh.
Thế nên e mới viết bài này vì em hiểu cái pain của nó. Một trải nghiệm ko mấy dễ chịu
Uh đúng nhở, chị ban đầu cũng khổ tâm xong về sau cũng thông suốt chuyện là ko phải do thiếu năng lực mà đôi khi bên cty họ làm cái lợi nhất cho họ thôi. Rồi còn chính trị ở chỗ làm nữa, ko có phe cánh thì bất lợi thật.
cám ơn bài viết, mình cũng mới bị kết thúc thử việc sớm, mặc dù mình ko buồn, nhưng bài viết thực sự ko có câu nào thừa thãi :)))
Anh Quang là người viết hay, vì bản thân anh đã có nhiều trải nghiệm và bài học quý giá, sau đó lại đủ tinh thần cộng đồng để viết lại ạ. Em rất trân trọng bài này cũng như toàn bộ blog của anh! ^^
Love your writing about job (but somehow it is also true for relationships).
It is my good read of the day.
a job is a serious relationship you commit with yourself. 8 hours a day is a lot, basically a big part of your life
Em mới 20 mà đọc hoảng quá 😂
em còn trẻ giờ các doanh nghiệp đang muốn đẩy lên ý chứ. Thời tới rồi đấy cố lên e 😜
Em định cố nốt cái bằng Ielts 8. Rồi mò mò đi dạy anh ạ, ngành em học bđs mà chưa thấy cửa nào. Năm sau thực tập không biết sao nữa. Nếu mà theo tiếng anh chắc 1 năm đầu em đi học hỏi kinh nghiệm là chính, rồi tự ra dạy riêng ( Dù em không nghĩ phong cách dạy của em “ Mượt “ ) 😅
hic, công nhận chọn ngành đại học r ra đời là cả một canh bạc.
Hãy cố tìm điểm mạnh của mình + cái mà mình yêu thích để khai thác e nhé
Em thấy đồng cảm sâu sắc với bài viết luôn ạ. Bài viết này của anh thực sự cần được lan tỏa so với drama toxic gần đây. Em xin phép share ạ!
cám ơn em 🫂
Cảm ơn anh, bài này hay quá anh ơi. Về cơ bản một người luôn work hard như em sẽ luôn muốn "trách nhiệm" trong công việc, tuy vậy vì "trách nhiệm" nên rất dễ có tính cách ôm đồm các việc nên tránh. Em vẫn đang cố gắng thay đổi và cải thiện. Em cảm ơn ạ
Bài này hay mà buồn quá bạn. Trong tất cả các case thì chỉ cần mình nâng cao năng lực, học tập suốt đời thì mình sẽ không sợ gì cả. Chúc bạn Quang có thêm nhiều may mắn trong công việc nha.
đúng r bạn, mình chỉ học tập lên thì mới tự giúp được mình thôi chứ không ai cứu mình được cả 🥲.
Mình cũng rất tiếc là có bài buồn như vậy, nhưng nó cũng là một dư vị của cuộc sống
Vui lên! Mình có thể chờ hết mưa, hết bão hoặc học nhảy múa trong cơn mưa hen.
Anh Quang ơi, cảm ơn anh đã lên bài này. Ý kiến của em khác đúng khúc "đừng nói với ai" :D
Điều đầu tiên khi bạn mất việc, nghe có vẻ ba trấm nhưng hãy báo cho càng nhiều người biết càng tốt. Bởi:
+ Đây là cách mình đối mặt với vấn đề. The only way to go is through.
+ Chọn mặt gửi vàng: hỗ trợ chuyên môn, tài chính gia đình, ứng tuyển công việc, v.v -> sử dụng các nguồn lực cần thiết.
Em nghĩ cũng tương tự với mục cuối là find your support system. Em cá nếu em cũng trong network mà biết người tài như anh bị lay-off, em sẽ mời anh về luôn hé hé. Dù rằng em một phần nào đó đồng ý với việc không nên nói với bố mẹ, nếu mình biết tính họ. Nhưng em cũng biết, nhỡ đâu bố mẹ, gia đình cũng là nguồn lực nếu họ có thể thông cảm và hỗ trợ đúng những gì mình cần. Bố mẹ em cũng 50/50 lắm.
chủ đề hấp dẫn.
Theo mọi người, khi bị layoff có nên nói hết cho người thân biết không?
Ở trường hợp anh, anh cần peace of mind để tự giải quyết vấn đề của mình.
Các cụ lại lo lắng và quan tâm lẫn căng thẳng khi chia sẻ với hàng xóm các cụ.
Nhưng surely vợ anh cần biết để support anh.
Btw có cơ hội gì cứ nhắn a nhé :)))
Tùy loại người thân mình nghĩ thế. Đối mặt là bản thân mình đối mặt. Nói với người khác không có nghĩa là mình đang đối mặt
bạn nói hay quá
Chị cũng từng layoff em ơi. Lúc đó chị cũng ko nói với người nhà đâu mà tự mình giải quyết và tìm lối ra thôi. Đến tận bây giờ qua mấy năm mà người nhà chị cũng không biết (hoặc biết mà giả vờ như ko ":>), và chị cũng ổn ổn hơn rồi so với hồi đó. Bởi chị biết mình mà nói thì mình buồn và lo một thì bố mẹ còn buồn lo gấp mấy lần í. Còn với những người khác chỉ có rất thân thiết chị mới share, còn ko cũng chỉ nói đang tìm job mới để có thêm các nguồn lực và tăng cơ hội cho mình ấy.